Muôn Hoa Trên Gấm

/

Chương 11: Tường nhà có mắt

Chương 11: Tường nhà có mắt

Muôn Hoa Trên Gấm

Bỉnh Chúc Du Tất Viên

9.671 chữ

06-02-2023

Bà Còm đăng ở Wattpad

Minh Cẩm từ nhà Lưu Tiểu Ngọc về, thuận đường đưa tiền cho Tề thị, mới ra khỏi phòng đã bị Minh Lan túm lấy kéo sang bên cạnh.

“Sao thế?” Minh Cẩm không chú ý bị lôi đi, quay đầu nhìn em gái, “Lôi lôi kéo kéo, để tổ mẫu thấy được bị la cho xem.”

“Tổ mẫu vào nhà rồi.” Minh Lan bĩu môi lẩm bẩm, “Đã vài ngày không ra ngoài.”

Ngay từ đầu bà cụ Phó còn hơi do dự đối với Giang Du, sợ nhặt phải con nít nhà ai vứt bỏ, trong nhà vốn không giàu có gì mà thêm một miệng ăn tốn biết bao lương thực. Thế nhưng qua mấy ngày quan sát thì bà cụ đã yên tâm, lén nói với cha Phó thằng bé này tuyệt đối được gia đình giàu có nuông chiều ra, nhà bình thường đâu thể nào phá phách đồ đạc như vậy, còn toàn chọn đồ quý tốt, mắt không chớp là có thể đập hư, thái độ vô cùng bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên, ngay cả bà cụ sống lâu như vậy mà cũng theo không kịp.

Bà cụ do dự thật lâu, rốt cuộc nên để bọn nhỏ tiếp xúc với hắn nhiều hơn hay nên cách xa -- Tiếp xúc nhiều thì sợ Minh Thụy nhiễm thói ăn chơi trác táng, nhưng gia tộc sau lưng hắn có thể là một cơ hội lớn lao đối với Phó gia. Tâm tư rối rắm xoay chuyển vài ngày, rốt cuộc sau khi Giang Du không cẩn thận đập bể chiếc bình cổ trang trí duy nhất trong nhà, bà cụ đơn giản đóng cửa phòng nhắm mắt làm ngơ.

Giang Du mang đến lợi ích rất rõ ràng cho hai đứa nhóc Phó gia, Minh Lan và Minh Thụy gần như mỗi ngày vui như ăn tết. Bà nội ngậm miệng không hề giảng quy tắc lễ pháp, hai đứa bám theo Giang Du chỉ kém leo lên nóc nhà lật ngói.

Từ trước đến nay Minh Lan và Minh Thụy luôn rất hiếu động thực mau bị Giang Du hấp dẫn. Hắn có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc làm đủ loại chuyện cực kỳ buồn cười, lấy bình rượu làm bình hoa, nhìn cái bô tưởng ấm nước, nhắc tới cầm bút thì càng thất bại, viết ra hàng chữ tệ hơn gà bới, làm Minh Thụy rốt cuộc có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý dào dạt trước mặt lão cha.

“Có phải lại theo Giang Du tác oai tác quái?” Minh Cẩm hiểu ngay, lòng nóng như lửa đốt tìm nàng kiểu này, nhất định là gây họa muốn nàng đi dọn dẹp cục diện hỗn loạn.

“Ha ha.” Minh Lan cười gượng, cọ vào người Minh Cẩm như cún con, “Đâu thể nào, hôm nay bọn muội đều rất ngoan ngoãn.”

“Vậy à,” Minh Cẩm buông một câu, xoay người định đi, “Ta còn bận việc, về phòng trước đây.”

Minh Lan cuống quít lòn đến trước người Minh Cẩm ngăn lại, cười nịnh, “Đừng mà, tỷ không muốn nói chuyện với muội sao?”

“Nếu không nói thật thì ta đi ngay.” Minh Cẩm nghiêm mặt, hù dọa Minh Lan.

Mặt mày Minh Lan tức khắc nhăn nhó khổ sở, “Muội nói ngay đây. Vừa rồi chơi trong phòng đã đánh vỡ chiếc bình sứ men xanh.”

“Cái gì?!” Minh Cẩm thiếu chút nữa nhảy dựng, “Lại làm vỡ cái nữa?”

Giang Du ơi là Giang Du, ngươi phá quá thì hãy lo chịu trách nhiệm đi! Minh Cẩm nghĩ đến phản ứng của bà cụ Phó và Tề thị, không nhịn được cũng mặt ủ mày ê. Một ngày nào đó, Tề thị chắc chắn sẽ không kiềm được bóp chết Giang Du, Minh Cẩm bỗng cảm thấy ngày lành rời nàng càng ngày càng xa, gần như oán hận đến tận trời.

“Giang Đại ca nói nhà cổ phải có mật đạo,” Minh Lan cúi đầu vân vê gấu áo, “Bọn muội tìm khắp nơi, sau đó Minh Thụy dời cái bình sang chỗ khác, muội không để ý bèn đụng trúng.”

“Hai đứa tụi bây thật là...” Minh Cẩm cảm thấy dưới chân nhũn ra, đột nhiên nhớ tới, “Vẫn chưa bị phát hiện?”

Minh Lan cuống quít lắc đầu, “Bọn muội gom bình vỡ giấu trong phòng, nghĩ lát nữa sẽ nghiền nát tất cả rồi ném đi.”

Chiêu "Hủy thi diệt tích" này thật đúng là chẳng ra gì, Phó gia ít đồ như vậy, Tề thị lại cẩn thận, thiếu một món đồ chẳng lẽ không phát hiện? Khóe mắt Minh Cẩm giựt giựt, bất chấp tất cả cất bước chạy về phòng, “Mau đưa ta đi xem nào.”

Vừa đẩy cửa vào, nàng thấy ngay Giang Du cầm một cục đá không biết lượm từ nơi nào, đang định đập xuống đống mảnh sứ vỡ. Minh Cẩm nhào qua ngăn cản hắn, bị cục đá nện trên tay, mảnh sứ vỡ cắt tay chảy máu.

Minh Thụy và Minh Lan bị dọa choáng váng, Giang Du cũng hoảng sợ, cuống quít ném cục đá trong tay, cầm ngón tay Minh Cẩm định đưa vào miệng.

Minh Cẩm tay mắt lanh lẹ hất bay gương mặt hắn đang ghé sát vào, bực bội gắt, “Làm gì thế?”

“Cô bị thương.” Giang Du bị đẩy khiến trên mặt dính vệt máu, lo lắng nhìn tay Minh Cẩm.

“Không có việc gì.” Minh Cẩm nhìn thoáng qua vết thương trên tay, chỉ bị cắt một chút. Nàng móc ra khăn tay từ ngực áo, nhẹ nhàng lau đi, cúi đầu nhìn kỹ mảnh sứ vỡ dưới đất, quay đầu hỏi Giang Du, “Tất cả mảnh nhỏ đều ở đây?”

“Hả?” Giang Du hiển nhiên còn chưa hoàn hồn, hai giây sau mới gật đầu, “Phải, đều ở chỗ này.”

“Minh Thụy đến phòng bếp lấy mấy củ tỏi, nhân tiện lấy luôn cái chén.” Minh Cẩm bình tĩnh chỉ huy, quay sang Minh Lan, “Bưng chậu nước tới đây, ta muốn rửa tay.”

Ánh mắt Minh Thụy tức khắc sáng ngời, “Tỷ có thể tu sửa đồ sứ?”

“Không thể.” Minh Cẩm lắc đầu, cười ranh mãnh, “Nhưng ta có thể lừa gạt, đi mau!”

Một câu khiến cặp song sinh nhảy dựng lên, Minh Thụy hoan hô một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

“Đệ đi chậm chút,” Minh Cẩm cuống quít kêu to phía sau, “Đừng chạy như động đất, mời cha mẹ tới đây thì đệ tha hồ dễ chịu.”

Minh Thụy lảo đảo dừng lại, quay đầu le lưỡi làm mặt quỷ với ba người trong phòng rồi bước nhanh, tức khắc không thấy bóng dáng.

Hắn vừa đi, Minh Lan cũng ra ngoài múc nước, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như bay, chỉ kém không hát vang một bài.

Minh Cẩm cũng có chút tự hào, trọng trách cứu vớt địa cầu ta làm không được, dọn dẹp cục diện rối rắm cho mấy đứa nhóc đâu làm khó được ta. Nàng đang thầm khen mình, vừa quay đầu lại thấy vẻ mặt Giang Du trầm ngâm nhìn nàng, nhướng mày hỏi, “Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Giang Du cuống quít lắc đầu, quay mặt đi.

Minh Lan mau chóng bưng tới chậu nước, Minh Cẩm nhúng khăn tay vào nước, nhẹ nhàng lau vết máu trên tay. Cũng may chỉ một vết cắt nhỏ, thực mau không còn chảy máu.

Bên này trên mặt Giang Du vẫn dính vệt máu, Minh Lan cười chọc hắn một hồi rồi móc ra khăn tay của mình, nhúng nước đưa cho hắn lau mặt.

Giang Du dịu dàng nhìn Minh Lan, nói khẽ với con bé câu gì đó. Minh Lan luôn hào sảng bỗng đỏ mặt, nguýt hắn một cái rồi dùng sức giựt lại khăn tay.

Minh Cẩm không chú ý động tĩnh của bọn họ, nhặt hết mảnh sứ vỡ đặt trên bàn chỉnh tề, nỗ lực xếp lại thành hình dáng ban đầu.

“Để tụi này tới giúp.” Giang Du ngồi xuống bên cạnh Minh Cẩm, bắt chước nàng xếp hình mảnh sứ.

“Ra chỗ khác ngồi đi.” Minh Cẩm bắn ra ánh mắt hình viên đạn, đuổi Minh Lan cũng định thò lại gần, “Nếu vỡ lần nữa sẽ không thể vá lại.”

Giang Du ngượng ngùng buông mảnh sứ trong tay, đang định đi nơi khác thì bị Minh Cẩm kêu lại, “Ta nói Minh Lan, ngươi chạy đi đâu? Chính mình gây nghiệt còn không trả giá?”

“Cô tin tôi?” Giang Du ngạc nhiên. Từ sau khi kiến thức lực phá hoại của hắn, trong nhà ngoại trừ đôi song sinh thì không ai dám để hắn chạm vào đồ vật quý trọng.

“Chỉ lần này thôi.” Giọng Minh Cẩm mang theo ý cười, “Làm vỡ cũng không liên quan đến ta, ta có gì phải sợ?”

Dù sao Minh Lan cũng là con nhóc, tay chân chưa đủ khéo léo để xếp hình, nhưng Giang Du là một người với bộ óc thành niên, nhiều mảnh sứ vỡ như vậy, một mình nàng hoàn thành thật sự phải cố hết sức. Nàng không có quá nhiều thời gian ở ngốc nơi này, chốc lát Minh Thụy đến thư phòng học hành, nàng còn việc khác cần làm, không tìm một lao động thay thế nàng sao được?

Thoạt nhìn Giang Du chơi trò ghép hình không tệ, động tác còn nhanh hơn Minh Cẩm, khi Minh Thụy trở về hắn đã ghép được gần nửa bên bình.

Minh Cẩm nghiền nát tỏi, lấy nước ép nhẹ nhàng bôi lên viền của mảnh sứ vỡ rồi dính hai mảnh vỡ với nhau. Đôi song sinh đứng xem kinh ngạc reo lên.

“Hóa ra nước tỏi có thể dán đồ.” Giang Du ghé sát vào nhìn kỹ, vui vẻ nói.

“Nước tỏi rất dính,” Minh Cẩm cười giơ lên mảnh sứ trong tay, “Dính xong cũng không thấy được, ánh mắt tổ mẫu nhìn không ra.”

“Tỷ thật lợi hại.” Minh Thụy ngưỡng mộ nhìn Minh Cẩm.

“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa.” Minh Cẩm bĩu môi, “Hai đứa mà ngoan ngoãn an phận, cần gì nhờ đến ta giúp hai đứa lừa gạt?”

“Sao coi là lừa gạt được?” Giang Du cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm, tay cũng cầm một miếng sứ đã dính lại, “Dán như vậy chắc quá, bình vẫn có thể dùng mà.”

“Nước tỏi có thể dính mảnh sứ với nhau,” Minh Cẩm bất đắc dĩ giải thích, “Nhưng bình này không thể bị ướt, chạm vào nước là rời ra ngay.”

Nàng đâu cần khách sáo với hắn, bình dán lại như vậy chỉ có thể nhìn không thể dùng, chẳng phải lừa gạt là gì?

Minh Cẩm ngừng tay, đột nhiên liếc về phía cửa sổ, tự hỏi có phải nàng đa nghi hay không nhưng nàng cảm giác như có một ánh mắt nhìn mình, không phải loại ánh mắt bình thường vô hại mà giống như lưỡi dao sắc bén quét tới, khiến nàng bỗng toát mồ hôi lạnh.

Nhưng khi nàng liếc qua thì cảm giác này biến mất liền, giống như chưa từng tồn tại. Thế nhưng Minh Cẩm biết không phải như vậy, có lẽ trải qua một lần sinh tử, Minh Cẩm đặc biệt nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, gần như trở thành bản năng của nàng. Sau khi đến thế giới này, cuộc sống của nàng vẫn luôn an ổn bình đạm, đây là lần đầu tiên nàng có thể cảm giác rõ ràng nguy hiểm tới gần đến nỗi lông tơ dựng ngược.

“Sao vậy?” Giang Du thấy ánh mắt nàng có vẻ cảnh giác bèn hỏi.

“Không có việc gì.” Minh Cẩm lắc đầu, tự giễu chính mình tưởng tượng quá mức. Để che giấu tâm thần hoảng hốt, nàng đứng dậy đi qua nhìn Giang Du làm một lát rồi bảo hắn: “Ta còn có chuyện khác, không thể trì hoãn lâu lắm, bằng không mẹ ta sẽ lại đây tìm.”

“Cô cứ việc đi đi,” Giang Du đặt chiếc bình xuống, hơi mỉm cười, “Chỗ này giao cho tôi là được.”

“Minh Lan, muội ra canh cửa, đừng để người nào vào đây.” Minh Cẩm gọi Minh Lan đến bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò. Thấy Minh Lan gật đầu bèn kéo tay Minh Thụy, “Hãy theo ta đi thư phòng, đừng để người đến tìm.”

Tuy trong lòng Minh Thụy không muốn nhưng chỉ có thể dùng dằng đi theo Minh Cẩm hướng tới thư phòng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!